Các em đang tìm cách viết đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ lớp 5 nhưng còn loay hoay không biết phải viết sao cho thật hay và đúng yêu cầu trong sách giáo khoa?
Bài viết dưới đây sẽ cung cấp cho các em dàn ý và các bài văn mẫu chuẩn để các em tham khảo và viết được một đoạn văn thật ưng ý.
Mời quý thầy cô, phụ huynh và các em tham khảo!
I. Dàn ý cho đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ
Đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về một bài thơ thường có 3 phần:
1. Mở bài
Giới thiệu tên bài thơ, tên tác giả và ấn tượng của em về bài thơ.
2. Thân bài
Nêu những cái hay, cái đẹp của bài thơ (từ ngữ, hình ảnh, nhân vật, nội dung, ý nghĩa,…) và biểu lộ tình cảm, cảm xúc của em đối với bài thơ.
Ví dụ:
+ Nhân vật trong bài thơ đáng yêu, cảnh vật trong bài thơ tươi đẹp,…
+ Ý thơ hay, bài thơ có ý nghĩa,…
+ Cách sử dụng từ ngữ độc đáo, lời thơ truyền cảm,…
– Nêu tình cảm, cảm xúc của em về bài thơ.
+ Yêu mến nhân vật, yêu thích cảnh vật,…
+ Xúc động trước những câu thơ hay, ý thơ sâu sắc,…
3. Kết bài
Nhấn mạnh, khẳng định lại một lần nữa tình cảm, cảm xúc của em đối với bài thơ.
Lưu ý:
Các ý trong đoạn văn cần sắp xếp hợp lí.
Diễn đạt rõ ý; nêu được tình cảm, cảm xúc của em với bài thơ qua những từ ngữ và câu văn giàu sức biểu cảm.
II. Bài văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ lớp 5 mẫu
1. Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về bài thơ Tiếng ru
Tiếng ru
Con ong làm mật, yêu hoa
Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời.
Con người muốn sống, con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em.
Một ngôi sao chẳng sáng đêm
Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng.
Một người – đâu phải nhân gian?
Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi!
Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu?
Muôn dòng sông đổ biển sâu
Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?
Tre già yêu lấy măng non
Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày.
Mai sau con lớn hơn thày
Các con ôm cả hai tay đất tròn.
Tố Hữu

Tôi đã thực sự xúc động và thấm thía biết bao khi đọc bài thơ “Tiếng ru” của nhà thơ Tố Hữu. Bài thơ không chỉ là lời ru ngọt ngào, mà còn là bài học lớn về tình yêu thương, về lẽ sống trong cuộc đời.
Điều khiến tôi yêu thích nhất chính là cách nhà thơ sử dụng hình ảnh so sánh giản dị nhưng vô cùng sâu sắc để truyền tải thông điệp. Từ hình ảnh quen thuộc như “Con ong làm mật, yêu hoa” hay “Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời”, Tố Hữu đã nâng tầm lên thành chân lí: “Con người muốn sống, con ơi / Phải yêu đồng chí, yêu người anh em.” Những câu thơ tiếp theo như “Một ngôi sao chẳng sáng đêm” hay “Núi cao bởi có đất bồi” là những lời khẳng định đanh thép về tầm quan trọng của sự đoàn kết, sự gắn bó. Tôi đặc biệt xúc động với khổ thơ cuối, nơi tình yêu thương cá nhân được mở rộng thành tình yêu vĩ đại: “Tre già yêu lấy măng non / Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày.” Lời ru không chỉ dạy con sống có trách nhiệm mà còn gửi gắm niềm tin mãnh liệt vào thế hệ tương lai, tin vào những người con sẽ “ôm cả hai tay đất tròn”. Giọng điệu thiết tha, lời thơ thủ thỉ đã chạm đến trái tim, khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng, sống là phải biết yêu thương và cống hiến.
“Tiếng ru” mãi mãi là một bài thơ đẹp, mang giá trị nhân văn cao cả. Tôi xin khẳng định rằng, bài thơ đã gieo vào lòng tôi hạt mầm của sự sẻ chia, đoàn kết và tình yêu lớn lao dành cho con người, cho Tổ quốc.
2. Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về bài thơ Sang thu
Sang thu
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Hữu Thỉnh

Đọc bài thơ “Sang thu” của Hữu Thỉnh, lòng tôi chợt lắng lại, cảm thấy như chính mình đang đứng giữa khoảnh khắc giao mùa tinh tế và đầy cảm xúc. Bài thơ là một bức tranh chuyển giao tuyệt đẹp, khiến tôi trân trọng và yêu thêm cái khoảnh khắc mùa thu chớm về nơi đồng quê.
Sự tinh tế trong cách cảm nhận của nhà thơ chính là điều tôi yêu thích nhất. Hữu Thỉnh không dùng những hình ảnh lớn lao mà bắt đầu bằng những tín hiệu rất đỗi quen thuộc, nhẹ nhàng: “Bỗng nhận ra hương ổi / Phả vào trong gió se”. Cái hương ổi chín, cái “gió se” đầu tiên đã đánh thức mọi giác quan, khiến tôi cảm nhận được sự chuyển động rất khẽ của thời gian. Đặc biệt, hình ảnh nhân hóa “Sương chùng chình qua ngõ” và “Có đám mây mùa hạ / Vắt nửa mình sang thu” đã chạm đến trái tim tôi, mang đến một vẻ đẹp lãng mạn, hữu tình hiếm có. Bài thơ không chỉ tả cảnh mà còn gửi gắm những suy ngẫm sâu xa về cuộc đời qua hình ảnh “Sấm cũng bớt bất ngờ / Trên hàng cây đứng tuổi”. Điều này gợi lên trong tôi sự trưởng thành, sự điềm tĩnh và kinh nghiệm sống tích lũy theo thời gian. Tôi thực sự xúc động trước những rung cảm tinh tế, chậm rãi và đầy triết lý mà nhà thơ đã dành cho thiên nhiên.
“Sang thu” thực sự là một bài thơ xuất sắc, là lời ca ngợi vẻ đẹp dịu dàng của khoảnh khắc giao mùa và là lời thủ thỉ về sự chín chắn, thâm trầm của đời người. Tôi tin rằng, bài thơ này sẽ còn mãi vang vọng trong lòng những người yêu thiên nhiên và trân quý những đổi thay của cuộc sống.
3. Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về bài thơ Việt Nam quê hương ta
Việt Nam quê hương ta
Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùng
Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
Đạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa
Việt Nam đất nắng chan hoà
Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
Mắt đen cô gái long lanh
Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề của trăm vùng
Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
Tay người như có phép tiên
Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đò
Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
Đói nghèo nên phải chia ly
Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừng
Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
Bũa cơm rau muống quả cà giòn tan…
Nguyễn Đình Thi

Đọc bài thơ “Việt Nam quê hương ta” của Nguyễn Đình Thi, trong lòng tôi dâng lên một niềm tự hào và tình yêu vô bờ bến dành cho đất nước. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp mà còn là bản hùng ca về con người, về lịch sử và văn hóa Việt Nam.
Điều khiến tôi xúc động và tâm đắc nhất chính là sự đan xen hài hòa giữa vẻ đẹp thiên nhiên trù phú và phẩm chất kiên cường của con người Việt. Mở đầu, nhà thơ đã phác họa một không gian rộng lớn, nên thơ với “Mênh mông biển lúa”, “Cánh cò bay lả rập rờn”, và “Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều”, gợi lên hình ảnh một đất nước yên bình, tươi đẹp. Sau đó, tác giả chuyển sang ca ngợi tinh thần bất khuất: dù “Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau” nhưng con người vẫn “Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên”, khẳng định ý chí quật cường, anh dũng. Tôi đặc biệt yêu thích những câu thơ giản dị mà giàu ý nghĩa về tình người và tài hoa: “Mắt đen cô gái long lanh / Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung” và “Tay người như có phép tiên / Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ.” Những hình ảnh này thể hiện sự khéo léo, tình cảm son sắt và nét đẹp văn hóa đa dạng của dân tộc. Giọng thơ thiết tha, trang trọng đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng mạnh mẽ về tình yêu quê hương, đất nước.
“Việt Nam quê hương ta” là một bài thơ bất hủ, kết tinh niềm tự hào dân tộc và tình yêu sâu nặng dành cho Tổ quốc. Bài thơ đã khắc sâu trong tôi ý thức về trách nhiệm gìn giữ và xây dựng đất nước tươi đẹp như những gì đã được cha ông ta vun đắp.
4. Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về bài thơ Mẹ vắng nhà ngày bão
Mẹ vắng nhà ngày bão
Mấy ngày mẹ về quê
Là mấy ngày bão nổi
Con đường mẹ đi về
Cơn mưa dài chặn lối.
Hai chiếc giường ướt một
Ba bố con nằm chung
Vẫn thấy trống phía trong
Nằm ấm mà thao thức.
Nghĩ giờ này ở quê
Mẹ cũng không ngủ được
Thương bố con vụng về
Củi mùn thì lại ướt.
Nhưng chị vẫn hái lá
Cho thỏ mẹ, thỏ con
Em thì chăm đàn ngan
Sớm lại chiều no bữa
Bố đội nón đi chợ
Mua cá về nấu chua…
Thế rồi cơn bão qua
Bầu trời xanh trở lại
Mẹ về như nắng mới
Sáng ấm cả gian nhà.
Đặng Hiển
Đọc bài thơ “Mẹ vắng nhà ngày bão” của nhà thơ Đặng Hiển, tôi thực sự xúc động trước sự chuyển biến trong tình cảm và trách nhiệm của những người con khi mẹ vắng nhà. Bài thơ đã vẽ nên một khoảnh khắc thử thách nhưng cũng đầy ắp tình thương và sự lớn khôn của một gia đình nhỏ.
Điều khiến tôi yêu thích và cảm phục nhất chính là sự đối lập tinh tế giữa ngoại cảnh khắc nghiệt và nội tâm ấm áp của bố con. “Mấy ngày bão nổi”, “cơn mưa dài chặn lối” là khung cảnh thiên nhiên dữ dội, lạnh lẽo, nhưng “Hai chiếc giường ướt một / Ba bố con nằm chung” lại gợi lên sự quây quần, san sẻ. Tuy nhiên, sự “trống phía trong” đã cho thấy, dù có cố gắng thế nào, không khí gia đình vẫn thiếu vắng hơi ấm và sự đủ đầy của mẹ. Từ đó, những người con đã ý thức được trách nhiệm: “chị vẫn hái lá / Cho thỏ mẹ, thỏ con”, “Em thì chăm đàn ngan”, còn bố thì “đội nón đi chợ / Mua cá về nấu chua…”. Những hành động cụ thể, giản dị đó không chỉ là việc nhà mà là minh chứng cho sự trưởng thành bất ngờ, sự gánh vác trách nhiệm một cách tự nhiên. Hình ảnh mẹ trở về cuối bài thơ, “Mẹ về như nắng mới / Sáng ấm cả gian nhà”, là một ẩn dụ tuyệt đẹp, khẳng định vai trò không thể thay thế của mẹ, người mang lại ánh sáng và sự bình yên trọn vẹn.
“Mẹ vắng nhà ngày bão” không chỉ là câu chuyện về một gia đình trong cơn giông tố mà còn là bản ca ngọt ngào về tình mẫu tử, về sự trưởng thành và tinh thần vượt khó. Tôi tin rằng, bài thơ này sẽ còn mãi là niềm an ủi và là bài học về sự mạnh mẽ, tự lập cho mọi thế hệ độc giả.
5. Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về bài thơ Chuyện cổ tích về loài người
Chuyện cổ tích về loài người
Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác
***
Mắt trẻ con sáng lắm
Nhưng chưa thấy gì đâu!
Mặt trời mới nhô cao
Cho trẻ con nhìn rõ
Màu xanh bắt đầu cỏ
Màu xanh bắt đầu cây
Cây cao bằng gang tay
Lá cỏ bằng sợi tóc
Cái hoa bằng cái cúc
Màu đỏ làm ra hoa
Chim bấy giờ sinh ra
Cho trẻ nghe tiếng hót
Tiếng hót trong bằng nước
Tiếng hót cao bằng mây
Những làn gió thơ ngây
Truyền âm thanh đi khắp
Muốn trẻ con được tắm
Suối bắt đầu làm sông
Sông cần đến mênh mông
Biển có từ thuở đó
Biển thì cho ý nghĩ
Biển sinh cá sinh tôm
Biển sinh những cánh buồm
Cho trẻ con đi khắp
Đám mây cho bóng rợp
Trời nắng mây theo che
Khi trẻ con tập đi
Đường có từ ngày đó
Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng…
Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác…
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện
Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất…
Chữ bắt đầu có trước
Rồi có ghế có bàn
Rồi có lớp có trường
Và sinh ra thầy giáo…
Cái bảng bằng cái chiếu
Cục phấn từ đá ra
Thầy viết chữ thật to
“Chuyện loài người” trước nhất
Xuân Quỳnh
Đọc “Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh, tôi cảm thấy như được trở về với tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng và ngập tràn tình yêu thương. Bài thơ là một sáng tạo tuyệt vời, một câu chuyện thần tiên về nguồn gốc thế giới, trong đó, trẻ em được đặt ở vị trí trung tâm của vạn vật.
Điều khiến tôi xúc động và yêu mến nhất chính là ý tưởng chủ đạo: mọi thứ trên đời đều sinh ra vì trẻ con. Từ Mặt Trời, cỏ cây, chim chóc, đến suối, sông, biển cả—tất cả đều xuất hiện để phục vụ nhu cầu nhìn rõ, nghe tiếng hót, được tắm mát, và được khám phá của trẻ. Hình ảnh “Màu xanh bắt đầu cỏ / Màu xanh bắt đầu cây” đã vẽ nên sự khởi đầu vạn vật đầy sức sống và dịu dàng. Đặc biệt, khổ thơ về mẹ đã chạm đến trái tim tôi một cách sâu sắc: “Cho nên mẹ sinh ra / Để bế bồng chăm sóc.” Mẹ không chỉ là người mang đến “Tình yêu và lời ru” mà còn mang về tiếng hát từ những điều bình dị nhất như “cái hoa rất thơm,” “cánh cò rất trắng,” thể hiện sự hy sinh và chăm chút vô bờ bến của người mẹ. Sau đó, Bà sinh ra để kể chuyện cổ tích nuôi dưỡng tâm hồn, Bố sinh ra để dạy dỗ lẽ sống và Thầy giáo sinh ra để mang đến tri thức. Đây là một cách nhìn nhân văn sâu sắc, ca ngợi vai trò của gia đình và giáo dục trong việc hình thành con người.
“Chuyện cổ tích về loài người” là một bài thơ bất hủ, là bản ca ngợi tình yêu thương vĩ đại của người lớn dành cho trẻ thơ. Bài thơ đã nhắc nhở tôi về trách nhiệm gìn giữ và nuôi dưỡng tâm hồn trẻ em bằng những điều đẹp đẽ, nhân hậu nhất trên đời.
Hy vọng bài viết trên đã giúp các em hiểu rõ hơn cách viết đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về một bài thơ lớp 5.
Hãy áp dụng dàn ý và bài mẫu để tự viết những đoạn văn hay của riêng mình nhé!
Đừng quên tham khảo thêm cuốn 50 đề tăng điểm nhanh Tiếng Việt lớp 5 của Tkbooks để học tốt môn Tiếng Việt hơn các em nhé!
Link đọc thử sách: https://drive.google.com/file/d/1dXMrE9zte-9M9AEgDJET8EGSdunSktPi/view
Tkbooks tự hào là nhà xuất bản sách tham khảo lớp 5 hàng đầu tại Việt Nam!


